Chuyện kể về người chồng quá nặng tình với vợ

Xóm Triều Dương dưới chân núi Trà Lũng rất thanh tịnh nên thơ. Nhưng có một thời cây cỏ như ủ rũ, buồn rầu, cảnh xinh xinh kia đã đượm mầu tang tóc. Một chàng thanh niên nọ phạm tội loạn luân với chị dâu mình, và mối tình thầm lén này đã khiến họ mỗi ngày càng yêu nhau tha thiết mặc dù đó là một mối tình tràn đầy tội lỗi.

Người chị dâu mê lụy hăng say hơn đã nhiều lần xúi dục em chồng giết chồng đi để cả hai được tự do hưởng hạnh phúc bên nhau. Nàng đã quên, quên tất cả để mải mê theo nhục dục, toàn hưởng vui sướng xác thịt...Nàng đã lao mình vào bể tội lỗi như con thiêu thân đi tìm cái chết bên ánh đèn.

Lúc đầu người em không mù quáng nghe lời xúi dục thâm độc ấy. Chàng đã nhiều lần khuyên nhủ bạn lòng nhưng người chị dâu không nản chí, tìm đủ cách để khuyến nhủ người yêu. Thế rồi khi lời to tiếng nhỏ, khi nũng nịu, giận hờn, nàng đã biến chàng thanh niên thành công cụ để thỏa mãn dục vọng của nàng... Một bữa nọ, người em đáng thương hại kia đã xuống tay hạ sát người anh vô tội.

Vì tình thương vợ còn mang nặng, nên sau khi thác người chồng đáng thương ấy đầu thai làm con tắc kè và tìm về ở dưới mái nhà xưa để sớm hôm được gần gũi người vợ yêu. Mỗi lần nàng ngồi hay làm gì trong nhà thì đã có tắc kè nằm trên xà nhìn xuống, có khi lại thả mình rơi vào lòng vợ.

Nhưng tội nghiệp thay, người đàn bà độc ác kia nào có biết tắc kè là chồng mình? Mà dù biết thì đối với nàng nào có nghĩa gì? Khi còn sanh tiền mà chưa được yêu nữa là khi hóa thành một con vật. Chỉ vài hôm sau, nhân bắt được tắc kè rơi trên mình, nàng đem ra quật chết tươi.

Sau khi chết con tắc kè vẫn chưa hết thương vợ nên lại được đầu thai làm con chó trong nhà. Lúc con chó khôn lớn, mỗi lần thiếu phụ kia đi đâu, nó chạy theo một bên như bóng với hình, quyến luyến vui mừng. Các thanh niên trong xóm thấy cảnh kỳ lạ đặt ra thành chuyện cười đùa chế riễu. Họ chọc ghẹo nàng và có khi gọi nàng là thợ săn. Lòng tự ái bị tổn thương thiếu phụ nhẫn tâm giết chết con chó để từ nay khỏi bị ai cười chê chế riễu.

Mối tình tội lỗi theo thời gian mà kéo dài. Cuộc sống nhơ bẩn bên nhau nặng nề về thể xác, bất chấp can thường đạo lý đã làm cho hai người không còn thấy gì xa hơn cái hiện tại phũ phàng đen tối ấy.

Bên kia thế giới, con chó chết oan kia, nợ tình vẫn chưa dứt. Lòng thiết tha yêu vợ không phải vì vợ quá độc ác mà suy giảm phần nào. Chó lại được chuyển kiếp sinh làm con bò đực

    trong nhà người vợ. Bò lớn lên mập mạp xinh đẹp lông mướt như nhung. Và cũng như chó, bò lẽo đẽo theo vợ mỗi lần vợ đi đâu hay ra đồng cấy gặt.

Lần nữa đám thanh niên rắn mắc trong xóm lại đem ra trêu ghẹo. Người ta xì xầm nhau chán, còn gọi thiếu phụ là ả chăn bò. Phương chi con bò kia lại là con bò đực, lời cợt riễu của đám thanh niên càng tác động mạnh hơn trong bộ óc hẹp hòi, cõi lòng độc ác của thiếu phụ. Chịu đựng không nổi với lời bỡn cợt có tính cách phỉ nhổ, lần thứ ba người đàn bà quỷ quái kia lại giết chồng đội lớp lông sừng.

Người chồng chết đi, dư luận không còn đổ xô vào ác phụ, nhưng dù chết đã ba phen, người chồng hóa kiếp kia vẫn không sao thôi thương vợ. Mối tình ấy càng thêm nặng và dù phải chết nữa hay bao lần nữa, anh chồng vẫn tìm đủ cách để trở về bên vợ.

Chuyến này chàng được đầu thai vào bào thai của vợ. Chàng từ vai người chồng đến vai súc vật và đến nay thì trở thành con vậy. Dù với vai trò nào chàng không chấp, chỉ mong sớm hôm được gần gũi vợ để thỏa lòng yêu.

Sau khi ra đời, đứa nhỏ nhớ kiếp trước của mình rành mạch. Hắn biết rằng chính tay người mẹ này đã nhẫn tâm giết mình trong bốn kiếp qua, từ khi mình còn là chồng nàng.

Lòng ác độc của người vợ in sâu vào tâm khảm người chồng bạc phước trải bao kiếp không nguôi. Đến nay hóa kiếp làm người dù trong vai đứa con, thù đã thay thế cho tình thương mà mấy kiếp trước không toại

Đứa nhỏ bắt đầu làm khó mẹ, nó nhất định không cho người mẹ động đến mình nó. Mỗi khi thiếu phụ ẵm bồng hay cho ăn cơm, tắm rửa, hắn la khóc dẫy dụa ầm ỹ như đau đớn sắp chết. Nàng cố dỗ dành hắn cũng không chịu nghe. Chán nản một hôm nàng trao con cho ông bà nội hắn. Hai ông bà cũng không dư đủ lại già cả không người giúp việc, nhưng cũng cố gắng nuôi cháu bữa no bữa đói. Mặc dù thế đứa bé vẫn vui tươi không khi nào khóc kêu gì cả và cứ như thế hắn lần hồi lớn lên trong tình yêu của ông bà nội. Khi đứa bé ăn nói đi đứng được, một hôm nhân dẫn nó đi chơi, ông già hỏi:

    Tại sao cháu khó tánh thế? Sao không cho mẹ cháu động tới mình?

Được dịp đứa trẻ liền thuật hết đầu đuôi và cuối cùng kết luận:

    Nó là người thù của con đấy nội ạ.

Nghe qua câu chuyện tình đẫm máu mà xưa nay ông chưa từng hay biết, ông già mới thấy rõ lòng dạ nham hiểm của người dâu. Ông ôm cháu vào lòng và nói:

    Thôi cháu đừng buồn nữa. Ông cháu mình sẽ đem nhau đến cửa thiền...

Mủi lòng ông cháu lại ôm nhau khóc sướt mướt. Ông nội thì khóc cho mối tình ngang trái của cháu mà mới hôm nào là đứa con trai yêu mến của mình. Còn đứa cháu cũng khóc, nó khóc cho ông nội phải cực khổ vì mình, khóc cho lòng dạ người đàn bà nham hiểm, khóc cho số kiếp mình sao chóng thay đổi khác đời.

Và mấy ngày sau, trong một ngôi chùa, người ta thấy hai vị tăng, một già một trẻ sống an vui dưới bóng Phật thiền. Họ trầm ngâm trong vẻ mặt thảm buồn, và dường như cả hai đều cố gắng lắm để chiến đấu với bản thân trong buổi đầu.

Phải! Họ cố gắng để quên đi mối tình sa đọa của hai kẻ kia mà trong đó, chính họ là những nạn nhân đáng thương hại nhất.

Nhờ sự cố gắng và tinh tiến không ngừng ấy hai ông cháu đã thu được kết quả tốt đẹp...

Họ đã chứng quả vị A La Hán.

Từ nay trên bước đường luân hồi, chúng sanh sẽ không còn gặp lại bóng dáng của hai người nhiều thương tâm kia nữa.

Xem thêm:

Chuyện kể về người chồng quá nặng tình với vợ

Chuyện kể về người chồng quá nặng tình với vợ

Xóm Triều Dương dưới chân núi Trà Lũng rất thanh tịnh nên thơ. Nhưng có một thời cây cỏ như ủ rũ, buồn rầu, cảnh xinh xinh kia đã đượm mầu tang tóc. Một chàng thanh niên nọ phạm tội loạn luân với chị dâu mình, và mối tình thầm lén này đã khiến họ mỗi ngày càng yêu nhau tha thiết mặc dù đó là một mối tình tràn đầy tội lỗi.

Người chị dâu mê lụy hăng say hơn đã nhiều lần xúi dục em chồng giết chồng đi để cả hai được tự do hưởng hạnh phúc bên nhau. Nàng đã quên, quên tất cả để mải mê theo nhục dục, toàn hưởng vui sướng xác thịt...Nàng đã lao mình vào bể tội lỗi như con thiêu thân đi tìm cái chết bên ánh đèn.

Lúc đầu người em không mù quáng nghe lời xúi dục thâm độc ấy. Chàng đã nhiều lần khuyên nhủ bạn lòng nhưng người chị dâu không nản chí, tìm đủ cách để khuyến nhủ người yêu. Thế rồi khi lời to tiếng nhỏ, khi nũng nịu, giận hờn, nàng đã biến chàng thanh niên thành công cụ để thỏa mãn dục vọng của nàng... Một bữa nọ, người em đáng thương hại kia đã xuống tay hạ sát người anh vô tội.

Vì tình thương vợ còn mang nặng, nên sau khi thác người chồng đáng thương ấy đầu thai làm con tắc kè và tìm về ở dưới mái nhà xưa để sớm hôm được gần gũi người vợ yêu. Mỗi lần nàng ngồi hay làm gì trong nhà thì đã có tắc kè nằm trên xà nhìn xuống, có khi lại thả mình rơi vào lòng vợ.

Nhưng tội nghiệp thay, người đàn bà độc ác kia nào có biết tắc kè là chồng mình? Mà dù biết thì đối với nàng nào có nghĩa gì? Khi còn sanh tiền mà chưa được yêu nữa là khi hóa thành một con vật. Chỉ vài hôm sau, nhân bắt được tắc kè rơi trên mình, nàng đem ra quật chết tươi.

Sau khi chết con tắc kè vẫn chưa hết thương vợ nên lại được đầu thai làm con chó trong nhà. Lúc con chó khôn lớn, mỗi lần thiếu phụ kia đi đâu, nó chạy theo một bên như bóng với hình, quyến luyến vui mừng. Các thanh niên trong xóm thấy cảnh kỳ lạ đặt ra thành chuyện cười đùa chế riễu. Họ chọc ghẹo nàng và có khi gọi nàng là thợ săn. Lòng tự ái bị tổn thương thiếu phụ nhẫn tâm giết chết con chó để từ nay khỏi bị ai cười chê chế riễu.

Mối tình tội lỗi theo thời gian mà kéo dài. Cuộc sống nhơ bẩn bên nhau nặng nề về thể xác, bất chấp can thường đạo lý đã làm cho hai người không còn thấy gì xa hơn cái hiện tại phũ phàng đen tối ấy.

Bên kia thế giới, con chó chết oan kia, nợ tình vẫn chưa dứt. Lòng thiết tha yêu vợ không phải vì vợ quá độc ác mà suy giảm phần nào. Chó lại được chuyển kiếp sinh làm con bò đực

    trong nhà người vợ. Bò lớn lên mập mạp xinh đẹp lông mướt như nhung. Và cũng như chó, bò lẽo đẽo theo vợ mỗi lần vợ đi đâu hay ra đồng cấy gặt.

Lần nữa đám thanh niên rắn mắc trong xóm lại đem ra trêu ghẹo. Người ta xì xầm nhau chán, còn gọi thiếu phụ là ả chăn bò. Phương chi con bò kia lại là con bò đực, lời cợt riễu của đám thanh niên càng tác động mạnh hơn trong bộ óc hẹp hòi, cõi lòng độc ác của thiếu phụ. Chịu đựng không nổi với lời bỡn cợt có tính cách phỉ nhổ, lần thứ ba người đàn bà quỷ quái kia lại giết chồng đội lớp lông sừng.

Người chồng chết đi, dư luận không còn đổ xô vào ác phụ, nhưng dù chết đã ba phen, người chồng hóa kiếp kia vẫn không sao thôi thương vợ. Mối tình ấy càng thêm nặng và dù phải chết nữa hay bao lần nữa, anh chồng vẫn tìm đủ cách để trở về bên vợ.

Chuyến này chàng được đầu thai vào bào thai của vợ. Chàng từ vai người chồng đến vai súc vật và đến nay thì trở thành con vậy. Dù với vai trò nào chàng không chấp, chỉ mong sớm hôm được gần gũi vợ để thỏa lòng yêu.

Sau khi ra đời, đứa nhỏ nhớ kiếp trước của mình rành mạch. Hắn biết rằng chính tay người mẹ này đã nhẫn tâm giết mình trong bốn kiếp qua, từ khi mình còn là chồng nàng.

Lòng ác độc của người vợ in sâu vào tâm khảm người chồng bạc phước trải bao kiếp không nguôi. Đến nay hóa kiếp làm người dù trong vai đứa con, thù đã thay thế cho tình thương mà mấy kiếp trước không toại

Đứa nhỏ bắt đầu làm khó mẹ, nó nhất định không cho người mẹ động đến mình nó. Mỗi khi thiếu phụ ẵm bồng hay cho ăn cơm, tắm rửa, hắn la khóc dẫy dụa ầm ỹ như đau đớn sắp chết. Nàng cố dỗ dành hắn cũng không chịu nghe. Chán nản một hôm nàng trao con cho ông bà nội hắn. Hai ông bà cũng không dư đủ lại già cả không người giúp việc, nhưng cũng cố gắng nuôi cháu bữa no bữa đói. Mặc dù thế đứa bé vẫn vui tươi không khi nào khóc kêu gì cả và cứ như thế hắn lần hồi lớn lên trong tình yêu của ông bà nội. Khi đứa bé ăn nói đi đứng được, một hôm nhân dẫn nó đi chơi, ông già hỏi:

    Tại sao cháu khó tánh thế? Sao không cho mẹ cháu động tới mình?

Được dịp đứa trẻ liền thuật hết đầu đuôi và cuối cùng kết luận:

    Nó là người thù của con đấy nội ạ.

Nghe qua câu chuyện tình đẫm máu mà xưa nay ông chưa từng hay biết, ông già mới thấy rõ lòng dạ nham hiểm của người dâu. Ông ôm cháu vào lòng và nói:

    Thôi cháu đừng buồn nữa. Ông cháu mình sẽ đem nhau đến cửa thiền...

Mủi lòng ông cháu lại ôm nhau khóc sướt mướt. Ông nội thì khóc cho mối tình ngang trái của cháu mà mới hôm nào là đứa con trai yêu mến của mình. Còn đứa cháu cũng khóc, nó khóc cho ông nội phải cực khổ vì mình, khóc cho lòng dạ người đàn bà nham hiểm, khóc cho số kiếp mình sao chóng thay đổi khác đời.

Và mấy ngày sau, trong một ngôi chùa, người ta thấy hai vị tăng, một già một trẻ sống an vui dưới bóng Phật thiền. Họ trầm ngâm trong vẻ mặt thảm buồn, và dường như cả hai đều cố gắng lắm để chiến đấu với bản thân trong buổi đầu.

Phải! Họ cố gắng để quên đi mối tình sa đọa của hai kẻ kia mà trong đó, chính họ là những nạn nhân đáng thương hại nhất.

Nhờ sự cố gắng và tinh tiến không ngừng ấy hai ông cháu đã thu được kết quả tốt đẹp...

Họ đã chứng quả vị A La Hán.

Từ nay trên bước đường luân hồi, chúng sanh sẽ không còn gặp lại bóng dáng của hai người nhiều thương tâm kia nữa.

Xem thêm:
Đọc thêm..